25-04-2012 - 3 bài đăng - 3 tác giả
CHUYỆN CỦA NHÀ ĐỊA CHẤT - T/Gi: Đỗ Ngọc Thạch - posted in Góc nhìn cuộc sống: Truyện ngắn - Tác giả: Đỗ Ngọc Thạch 1. Tôi có anh ...
Voi ma mút được cho là tuyệt chủng cách đây 10.000 năm
Posted
25 April 2012 - 11:53 AM
Truyện ngắn - Tác giả: Đỗ Ngọc Thạch
1.
Tôi có anh bạn học cùng phổ thông, tên là Đông, sau học trường mỏ địa chất, ra trường được phân công về một đoàn Địa Chất chuyên đi thăm dò mỏ! Sau gần chục năm mới gặp lại nhau, lại ở nơi rừng xanh núi bạc, tình cảm thật xúc động muôn phần. Chúng tôi nói với nhau đủ thứ chuyện trên trời dưới đất cuối cùng Đông nói: “Vậy là tao với mày cùng nghề rồi nhé!” Tôi ngạc nhiên định hỏi lại tại sao lại nói vậy thì Đông như đọc được ý nghĩ của tôi, cười nói: “Mày đi sưu tầm văn học dân gian thì có khác gì chúng tao đi tìm mỏ!” Tôi cười bảo: “Mày vẫn hóm như xưa!...Nhưng bây giờ không mấy người coi văn học dân gian là của quý đâu! Dù sao vẫn có người như mày là tao thấy vui rồi!” …
Sau cuộc hội ngộ bất ngờ đó, đoàn sưu tầm của chúng tôi sáp nhập với đoàn thăm dò địa chất của Đông, cứ như là có bàn tay sắp đặt của Bồ Tát vậy! Gặp lại bạn cũ, lai có thêm người quen mới, đúng là niềm vui nhân đôi. Trong đoàn thăm dò Địa chất của Đông có cô gái rất xinh đẹp và có cái tên rất ấn tượng: Phan Thị Kỷ Băng Hà! Hỏi ra thì cô gái Băng Hà là con của một nhà Địa chất lão thành! Cô gái Phan Thị Kỷ Băng Hà của đoàn địa chất khiến cho các chàng trai của đoàn sưu tầm chú ý như thế nào thì cô gái Hoàng Thị Truyện Cổ Tích của đoàn sưu tầm cũng khiến cho các chàng trai địa chất ngắm nhìn mỏi mắt bởi Cổ Tích có khuôn mặt và hình thể như một siêu người mẫu thời trang! Các chàng trai địa chất hình như quên mất nhiệm vụ đi tìm Mỏ và tập trung vào việc “khám phá” những vẻ đẹp của Cổ Tích bởi cô nàng Cổ Tích đẹp trên từng xăng-ti-mét! Cũng tương tự, các chàng trai của đoàn sưu tầm văn học dân gian bị cô gái Kỷ Băng Hà dắt tay lôi về tận những kỷ nguyên rất xa của Trái Đất, chắc chắn là không thể nào tìm được lối về!...
Chúng tôi nhằm những cánh rừng xanh ngút mắt mà đi. Sau bốn ngày len lỏi trong rừng, băng qua suối rộng, sông dài, chúng tôi đã tới và hạ trại tại một khu dân cư của người Giẻ Triêng, một tộc người không lớn lắm, sinh sống chủ yếu phía Bắc Tây Nguyên…Chuyện về người Giẻ Triêng thì có rất nhiều điều thú vị, song tôi sẽ viết trong tập “Bút ký Folklore”…
2.
Nếu cứ nói theo kiểu “diễn xướng dân gian” thì cái truyện ngắn này sẽ biến thành tiểu thuyết. Vì vậy, cái truyện ngắn này sẽ mượn cách nói bằng những mũi khoan của đoàn địa chất, tức người kể chuyện sẽ là anh bạn Đông của đoàn địa chất, còn tác giả chỉ là người thư ký trung thành! Nói nôm na, đây là chuyện của Đông!
Năm ấy Đông học năm cuối trường Đại học Mỏ - Địa chất, mọi việc tưởng như sẽ tuần tự như tiến, sẽ chẳng có biến động gì với cái anh chàng Đông lành như đất. Ấy vậy mà “động đất 8 độ Richter” đã xảy ra!...Một buổi chiều thứ Bảy, giáo sư Địa tìm Đông và nói: “Mình có việc muốn nhờ cậu, hoàn toàn là chuyện riêng tư, không biết cậu có sẵn lòng không?” Đông nói ngay: “Thày cứ nói, nếu làm được em xin cố gắng hết sức!” Thày Địa nói rành mạch như là đã chuẩn bị từ trước: “Tôi chỉ có một đứa con gái, mới học lớp Tám, mười sáu tuổi. Tôi “gà trống nuôi con” đã ba năm nay . Ba ngày nay, nó bị bạn bè rủ rê, bỏ học đi hoang, nghe nói nó về Hải Phòng, chắc đang ở Đồ Sơn vì con bé rất thích ra biển, hè nào hai bố con cũng ra Đồ Sơn tắm biển mà…Tôi được biết cậu là người Hải Phòng, lại có sức khỏe vô địch, nên muốn nhờ cậu tranh thủ ngày chủ nhật, đi cùng tôi về Hải Phòng tìm con bé dại dột, đưa nó về tiếp tục đi học!...Nếu không tìm được nó, đưa nó về thì tôi thật vô dụng trước lời ủy thác, tin tưởng của bà vợ tôi trước lúc ra đi!...” Nói đến đây, thầy Địa không ngăn được những giọt nước mắt trào ra như suối! … Đông không nói nhiều mà chỉ có một từ: “Đi!...” Thế là ngay sau đó, hai thầy trò đi ra ga, nhảy chuyến tàu đêm về Hải Phòng!...
3.
Tờ mờ sáng chủ nhật, hai thầy trò đã có mặt ở Đồ Sơn. Bình minh ở bãi biển thật là đẹp, bãi cát trải rộng tưởng như tới tít khơi xa, những tia sáng mong manh đang run rẩy ló lên từ phía chân trời – xa khơi…Nhưng hai thầy trò Đông không còn tâm trí đâu mà ngắm cảnh biển khi bình minh ló rạng. Hai người đi như chạy trên bãi cát phẳng lì. Bỗng Đông la to: “Đằng kia có người!”. Chỉ chạy chục bước, hai thầy trò đã thấy trên bãi cát trải một tấm ni-lông lớn là lù lù một đống người chùm mền, như vẫn còn đang ngủ. Thầy Địa giật một tấm mền ra thì lộ ra hai người một nam, một nữ đang nằm ôm nhau ngủ, mình trần như nhộng. Đông giật một tấm mền khác thì cũng ra kết quả như vậy, trong đó có đứa con gái của thầy Địa! ...
Thầy Địa nhào tới đứa con gái, vừa lay vai nó vừa gọi: “Hà!...Hà!...Dậy đi con!” Khi cô gái tên Hà tỉnh dậy thì ba người kia cũng bừng tỉnh, ngồi bật dậy. Chừng sau một phút, hai thằng con trai như nhận ra tình huống của mình, tức thì mỗi thằng vốc một nắm cát, đồng loạt ném vào mặt hai thầy trò Đông rồi xách túi đồ bỏ chạy. Đông bị bất ngờ nhưng kịp trấn tĩnh, dụi mắt định đuổi theo thì thầy Địa nói: “Thôi, kệ chúng nó! Ta đưa hai đứa nhỏ này về đã!...”
Buổi chiều, cả bốn người đã về tới Hà Nội, thầy Địa đã gọi điện thoại cho bố mẹ cô bé kia tới đón con về. Mọi việc tưởng đã xong, ai ngờ trong bữa ăn tối, cô bé Hà con thầy Địa nói: “Bố phải cho con cưới cái anh Đông đó của bố, ai bảo anh ta đã nhìn thấy hết của con!” Ông bố trợn mắt: “Cưới xin cái gì, bây giờ nhiệm vụ của con là phải đi học! Khi nào học xong thì muốn cưới ai thì cưới!” Cô con gái nói nhẹ nhàng mà xem ra rất quả quyết: “Bố không cưới anh Đông cho con thì con sẽ lại đi hoang với cái thằng con nít đó!” Ông bố nghe nói vậy thì hoảng sợ thực sự, vội nói: “Thôi được, ăn cơm đi, rồi bố sẽ cưới cái anh chàng Đông đó cho con, nhưng con phải chờ đủ 18 tuổi đã, và lúc đó vừa học xong phổ thông… Ngày có giấy gọi vào đại học là ngày cưới, được chưa?” Cô con gái nhìn bố cười tán đồng rồi ăn cơm, còn ông bố nhìn con mãi và nghĩ: Không biết nó có bị bệnh tâm thần hay chỉ là sinh lý phát triển sớm?
4.
Chúng tôi dừng chân ở làng của người Giẻ Triêng đã được chục ngày, công việc của đoàn sưu tầm văn học dân gian cũng đã hòm hòm và đoàn thăm dò địa chất của Đông cũng sắp phải chuyển đến điểm khác. Tôi sắp phải xa Đông nên thường tranh thủ tâm sự về đủ thứ chuyện trên đời.
… Đông nói: “Thầy Địa nói với tao là cứ đồng ý đi, đó là kế “hoãn binh” để cho cô bé yên tâm đi học, hai năm sẽ có biết bao nhiêu biến động, đổi thay, thậm chí cô bé sẽ quên ngay thôi! Tao nhận lời liền! Nào ngờ hai năm vùn vụt trôi qua, cô bé tốt nghiệp phổ thông và có giấy gọi vào đại học Mỏ - Địa chất!” “Thế rồi sao?” – Tôi hỏi. Đông cười gượng gạo: “Rồi sao nữa! Tao phải thực hiện lời hứa, tức là phải cưới cô bé Hà con thầy Địa, chính là cái cô gái có cái tên dài và kỳ quặc đó: Phan Thị Kỷ Băng Hà!” Tôi cười bảo: “Tao thấy cũng tốt chứ có sao đâu? Đệ tử lấy con gái yêu của sư phụ là hợp lẽ lắm, hơn nữa cô gái cũng rất xinh đẹp, và cũng học giỏi nữa chứ?” Đông trầm ngâm một lúc rồi nói: “Mày nói thế không sai, nhưng vào những năm đó, tao không có một chút tâm trí yêu đương thì làm gì có một giây phút nào nghĩ tới chuyện vợ con!” “Vì sao vậy? – tôi ngạc nhiên hết sức – Thanh niên mà không nghĩ đến chuyện yêu đương? Hay là mày bị “bại liệt”?...
Đông im lặng gật đầu rồi lảng sang chuyện khác, tôi định hỏi thêm tại sao vẫn cưới nhưng lại thôi vì nghĩ, chắc là muốn cho cô bé Hà yên tâm đi học. Chúng tôi mải ôn lại những chuyện cũ hồi còn học phổ thông ở Hải Phòng, nên không để ý là cả Kỷ Băng Hà và Truyện Cổ Tích đều đã đến và ngồi cạnh Đông từ bao giờ! Đoán chừng Kỷ Băng Hà muốn nói chuyện gì đó với Đông, tôi bỏ đi chỗ khác. Khoảng một giờ sau, Đông tìm tôi, hỏi: “Này, cô gái Truyện Cổ Tích của mày thế nào, có người yêu gì chưa?” Tôi ngạc nhiên, hỏi lại: “Sao, giờ mày lại quan tâm đến các cô gái nhiều thế à? Tại sao lại là Truyện Cổ Tích?” Đông cười: “À, Kỷ Băng Hà vừa dẫn Truyện Cổ Tích tới giới thiệu cho tao?” Tôi ngạc nhiên hơn, lại hỏi: “Giới thiệu Truyện Cổ Tích cho mày? Vợ lại đi tìm người yêu cho chồng? Mày phải nói rõ tại sao lại có cái sự kỳ quặc đó?” Đông thoáng “mắc cỡ” một chút rồi nói liền một mạch: “Có chuyện này, tao cũng không muốn nói với mày vì nó là “bí mật” của tao, nhưng đã tới nước này thì phải nói cho rõ. Như mày đã biết, khi mới cưới Kỷ Băng Hà là lúc tao bị “bại liệt”, “thằng cu” chỉ bằng quả ớt chỉ thiên. Kỷ Băng Hà rất tích cực tìm thầy, tìm thuốc chạy chữa cho tao và thật không ngờ, sau ba năm thì nó vọt lớn lên như Phù Đổng, dài tới gần 30 phân! Tưởng là vợ chồng sẽ “hạnh phúc”, ai ngờ “đồ nghề” của Kỷ Băng Hà mỗi lúc mỗi thay đổi, biến dạng, bác sĩ chuyên khoa nói Kỷ Băng Hà đang chuyển đổi giới tính, tức cô gái Kỷ Băng Hà sẽ trở thành chàng trai Kỷ Băng Hà!” Tôi ngạc nhiên hết sức, muốn nói điều gì đó mà không nói ra được, chỉ tròn mắt nhìn Đông. Đông cười mếu máo, nói: “Vì thế, Kỷ Băng Hà mỗi khi gặp một cô gái nào đó mà thấy thích thì liền kết thân rồi giới thiệu cho tao! Kỷ Băng Hà vừa dắt Truyện Cổ Tích tới giới thiệu cho tao đó!” Trời đất! Thế này thì có Ông Trời mới hiểu nổi cái sự đời lắm trái ngang này! Tôi cứ luẩn quẩn với ý nghĩ ấy thì Đông lại hỏi: “Theo mày thì nên giải quyết cái vụ này như thế nào?” Trời ạ! Lại con hỏi tao nữa! Tôi muốn la lên như thế nhưng mồm lại nói như trong phim Tàu: “Mày hỏi tao, tao biết hỏi ai?” Đúng lúc đó, Kỷ Băng Hà và Truyện Cổ Tích lại tới tìm Đông, tôi lại bỏ đi…
5.
Trước khi hai đoàn sưu tầm văn học dân gian của tôi và đoàn thăm dò Địa chất của Đông chia tay nhau, Truyện Cổ Tích nói với tôi: “Sau đợt sưu tầm này, chắc là em sẽ xin chuyển công tác …” Tôi nói ngay: “Về Liên đoàn Địa chất VN chứ gì? Tôi ủng hộ và chúc mừng cho Cổ Tích!” Truyện Cổ Tích lí nhí nói: “Em cám ơn anh…” rồi chạy về phía lán trại của Đoàn thăm dò địa chất!...
Nếu cứ đúng như sự chờ đợi của tôi thì chỉ sau chậm nhất là một tháng, tôi sẽ nhận được thiệp mời đám cưới của Phạm Văn Đông và Hoàng Thị Truyện Cổ Tích. Song sự đời lại đầy biến đổi rất bất ngờ. Thiệp mời dự đám cưới mà tôi nhận được không phải là của Phạm Văn Đông và Hoàng Thị Truyện Cổ Tích mà là của Phan Kỷ Băng Hà (Chú rể) và Hoàng Thị Truyện Cổ Tích (Cô dâu)! Thoạt đầu, tôi rất ngạc nhiên, nhưng sau đó thì lại thấy rằng, khi Kỷ Băng Hà chuyển giới tính thành Nam Nhi trăm phần trăm thì việc giành lại Truyện Cổ Tích cho mình là điều tất yếu!
Đám cưới của Phan Kỷ Băng Hà và Hoàng Thị Truyện Cổ Tích thật đông vui. Duy chỉ không có mặt Đông. Tôi gặp giáo sư Địa, bố của Kỷ Băng Hà, sư phụ của Đông, ông đã già lão nhưng vẫn minh mẫn, râu tóc trắng và dung mạo gần giống như Nam Cực Tiên Ông. Tôi hỏi giáo sư sao Đông không đến, giáo sư nói: “Dự đám cưới vợ cũ đi lấy vợ thì kỳ quặc quá, tốt nhất là không dự!” Nói rồi giáo sư đưa tôi cái thiệp mời của Đông và nói: “Đông nó nhờ tôi gửi cậu cái thiệp mời này, chỉ một tuần nữa nó sẽ cưới vợ. Mà cậu chắc chưa biết vợ sắp cưới của nó chứ gì? Đó là một nữ cầu thủ Bóng chuyền, cao hơn mét tám! Như thế mới “đủ đô” với nó!” - Nói rồi giáo sư cười vang, hồn nhiên như trẻ thơ!...
6.
Đám cưới của Đông và cô gái chân dài cầu thủ Bóng chuyền tất nhiên là đông vui , náo nhiệt hết cỡ! Và điều độc đáo của đám cưới là: khách khứa có cảm giác như cô dâu đồng thời xuất hiện ở nhiều nơi, như là có phép phân thân như Tôn Ngộ Không, song thực ra Đông cưới cùng lúc ba chị em sinh ba, ba chị em sinh ba này giống nhau như ba giọt nước! Điều bí mật này chỉ rất ít người biết vì cái chuyện “Mía ngọt đánh cả cụm” này về pháp lý là vi phạm luật “Hôn nhân và gia đình”! Việc Đông “lách luật” là do bên nhà gái hoàn toàn tự nguyện!...
Nguồn: Blog.Tamtay. Dongocthach
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét