Kết quả tìm kiếm
- nhÀ vĂn viỆt nam hiỆn ĐẠi, writers - biographies,www.newvietart.com/DONGOCTHACH_
saigon.html - Bộ nhớ cache - 1. Hóa thạch. Có nhà khảo cổ học nọ sau khi làm xong luận án Tiến sĩ thì phát hiện ra rằng ngành khảo cổ học không còn vấn đề ...www.vannghechunhat.net/truyen/do-ngoc-
thach.html - Bộ nhớ cache - YuMe.vn - Trang cá nhân của Đỗ Ngọc Thạch. Trang profile cho phép bạn thiết kế theo phong cách riêng của mình, viết lên wall và chia sẻ ...yume.vn/dongocthach18 - Bộ nhớ cache
Thêm kết quả từ yume.vn » - Đỗ Ngọc Thạch . Sinh ngày l9-5-1948, tại Phú Thọ. Tốt nghiệp Khoa Ngữ Văn Đại họcTổng hợp Hà Nội năm l976; đã tham gia quân đội ...trieuxuan.info/?pg=tgdetail&id=495 - Bộ nhớ cache
- Ngọc Thạch Đỗ - đam mê sáng tạo - viết văn, viết báo... - Tuổi Mậu Tý (1948), trình độ văn hóa: Tố nghiệp Khoa Ngữ Văn, Đại ...plus.google.com/114919060793471437834 - Bộ nhớ cache
- Sinh ngày l9-5-1948, tại Phú Thọ. Tốt nghiệp ĐH Tổng hợp (Khoa Ngữ Văn) năm l976; Làm việc tại các cơ quan:Trường Dự bị ĐH DTTƯ ...vanchuongviet.org/
index.php?comp=tacgia&action=detail&id=1831 - Bộ nhớ cache - SÁCH MỚI ĐƯỢC TẶNG - Lòng ta chùa chiền (thơ, Nguyễn Quang Hưng) - Người đàn bà nghịch cát (tập truyện ngắn, Nguyễn Đăng An)www.phongdiep.net/
default.asp?action=article&ID=6455 - Bộ nhớ cache - Tác giả Đỗ Ngọc Thạch Đỗ Ngọc Thạch Sinh ngày 19-5-1948, tại Phú Thọ. Năm l966 vào học tại Khoa Toán - Đại học Tổng ...vnthvymailcom.blogspot.com/2013/08/
tuong-sat-phu-truyen-ngan-o... - Bộ nhớ cache
Cha, Mẹ và Con Cái - Đỗ Ngọc Thạch
Chỉ có xung đột giữa Cái Thiện và Cái Ác”
Kịch ngắn của Đỗ Ngọc Thạch
Nhân vật:
- Người cha
- Người mẹ
- Người Con gái
- Người Con trai
- Người tàng hình
- Quân sư quạt mo
Cảnh 1: Thời gian: Đầu những năm 2000. Một buổi sáng Chủ Nhật đẹp trời.
Địa điểm: Tại phòng làm việc ở nhà riêng của người cha - đương chức P.Chủ tịch Tỉnh X.
- Người cha: Hôm nay là ngày sinh nhật ta 50 tuổi - Ngũ Thập tri Thiên mệnh! Cổ nhân nói thật là hay ho, ta đã có thể nắm được cả cái tỉnh này trong tay! Đáng tiếc là quyết định lên chức Chủ tịch Tỉnh chưa về, tiệc mừng sinh nhật của ta sẽ kém vui một nửa!...
(Có tiếng chuông điện thoại) A lô! Quân sư quạt mo Lý Toét đấy hả? Ta đặt tên cho cậu là Lý Toét không sai! Danh sách khách mời dự tiệc đã nói là chỉ có Đại gia, tính từ “Vương Hầu” trở lên, sao lại có cả đám “Tiến sĩ giấy” ấy nữa! Nghe lại cho rõ nhé: Ta chỉ cần đám “Học giả” ấy khi mới nhận chức P. Chủ tịch thôi, tức ở giai đoạn “khởi công” thôi, bây giờ mà còn dây dưa với đám “lắm mồm” chỉ rách việc! Thứ hai, số Mỹ nhân dứt khoát phải từ Á hậu, Á Khôi trở lên nghe chưa! Em nào mà qua “dao kéo”, “mông má” là loại ngay! Nhắc lại, phải là Tinh tuyển!...Được rồi, đúng Tám giờ tối khai tiệc, tại Nhà hàng Tây Vương Mẫu, O.K!...
- Người mẹ: Thôi đủ rồi! Ông mà cứ làm quá là tôi nói “Ông Già” cho lính bắt nhốt lại đấy! Cái gì cũng phải có giới hạn, không thể ăn chơi như đế vương thế được!
- Người cha: Bà mà cũng nói giới hạn à? Tình ái mà bà nối lại với thằng người yêu cũ có giới hạn không? Chúng ta đã thỏa thuận với nhau “Nước sông không phạm nước giếng” sao bà còn chõ mũi vào chuyện của tôi! Đừng tưởng tôi không dám tung hê tất cả, “Trạng chết thì Chúa cũng băng hà”, bà phải là người sợ chết hơn tôi chứ, đừng có hơi tí là đưa “Ông Già” ra dọa tôi!
- Người mẹ: Thôi được rồi, tôi đồng ý “Nước sông không phạm nước giếng”, nhưng ông không được đụng vào mấy đứa sinh viên trường tôi, tôi không muốn nhìn thấy bàn tay nhơ bẩn của ông ở trên người chúng nó! Kiếm ăn ở chỗ khác, đó cũng là “Nước giếng” của tôi, nghe không?
- Người cha: Được rồi, xin rút quân ngay!... Nhưng bà nhớ lễ nhận Huân chương sắp tới của trường bà, phải mời tôi tới dự với danh nghĩa “Lứa sinh viên ưu tú đầu tiên” của Trường!...Lúc ấy, chắc chắn là tôi đã lên chức Chủ tịch Tỉnh, cái chức Hiệu Trưởng của Bà sẽ rực rỡ hào quang!...
- Người mẹ: Chuyện tôi có rực rỡ hào quang hay không, không có phần ông nói! Tôi nói lại, từ giờ cho tới lúc tôi nghỉ hưu, tôi cấm ông quyến rũ bọn nữ sinh trường tôi! Ông có tin là tôi sẽ cho người cắt dái ông không?
- Người cha: Thôi, tôi xin bà!...(Có tiếng chuông điện thoại. Người cha nghe máy xong thì đi khỏi).
- Người mẹ: Ôi, sao tôi bất hạnh thế này! Tại sao tôi lại phải làm vợ cái thằng đê tiện như thế! Cứ mỗi lần đau khổ như thế này, em lại muốn nằm gọn trong lòng chàng Rô-mê-ô của em!...Chàng đang ở đâu, hãy đến ngay với em!
- Người tàng hình: Jiu-li-et em ơi, người tình ngàn đời của em đây! Lúc nào anh cũng luôn dõi theo em, luôn ở bên em, chỉ cần em gọi một tiếng là anh tới ngay!...(hai người ôm nhau xúc động, hôn nhau đắm say)
- Người mẹ: Ôi, cho em thở một chút, cái hôn ngạt thở của anh làm cho em hạnh phúc vô cùng, nhưng coi chừng em chết ngạt đó nghe!
- Người tàng hình: Thì bây giờ anh sẽ hôn lên thân hình ngọc ngà của em!...Nàng là tuyết hay da nàng tuyết điểm / Nàng là hương hay nhan sắc lên hương!...
(Chuông điện thoại reo, hai người rời nhau…Có tiếng người con gái vọng vào, người tàng hình đi khỏi, người con gái xuất hiện).
- Người con gái: Mẹ vừa nói chuyện với ai đấy?
- Người mẹ: Làm gì có ai! Mẹ thường nói chuyện một mình, cứ như là ngủ mơ ấy!
- Người con gái: Nhưng con thấy mẹ đâu có giống như người ngủ mơ, mà là giống như người đang yêu! Có hai người không thể che giấu được là người đang yêu và người say rượu! Người say rượu thì nồng nặc mùi rượu, còn người đang yêu thì nồng nàn mùi yêu!
- Người mẹ: Ai nói với con như vậy? Con ngửi thấy mùi yêu à?
- Người con gái: Mẹ vẫn như là ngày xưa, coi con là cô bé ngốc nghếch mà quên rằng con đã làm cô giáo hai năm rồi! Mùi yêu là gì thì mẹ rành hơn con chứ! Khi người ta đang yêu, cơ thể tiết ra một chất dịch, có người thì hôi, có người thì thơm! Mùi yêu của mẹ thơm rất đặc biệt, con nhận ra ngay!
- Người mẹ: Con gái của mẹ tinh quái quá! Mẹ chịu con đấy!
- Người con gái: Vậy mẹ nói cho con biết đi, mẹ đang yêu, rất nồng nàn, rất đắm say, người nào mà có được hạnh phúc đó, chắc chắn không phải là bố con rồi!
- Người mẹ: Vậy là con đã biết được một nửa sự thật rồi đó! Đúng là mẹ đang yêu, người đó đúng không phải là người bố sa đọa của con bây giờ! Người đó là mối tình đầu của mẹ và cũng là người tình muôn thuở của mẹ!
- Người con gái: Để con nói xem có đúng không nhé! Có một mối tình tay ba của Top ba sinh viên trai tài gái sắc: Chàng trai A yêu cô gái B, chàng trai C cũng yêu cô gái B, nhưng cô gái B chỉ yêu chàng trai A. Chàng trai A vừa đẹp trai, vừa học giỏi hơn chàng trai C nên chàng trai C nuôi mối hận, quyết giành bằng được cô gái B, đã dùng nhiều thủ đoạn để chiếm đoạt cô gái B kiểu “gạo nấu thành cơm” nhưng đều thất bại! Đúng lúc đó, ông Trời lại như là muốn giúp chàng trai C: chàng trai A phải nhập ngũ, rồi ra trận nơi chiến trường ác liệt! Lần này chàng trai C chỉ cần bày một mẹo nhỏ: làm một cái giấy báo tử giả gửi về nhà chàng trai A. Gia đình chàng trai A làm lễ truy điệu con trai, còn cô gái B thì đau khổ tột cùng, ngất xỉu liên tục. Nhân cơ hội đó, chàng trai C đã chiếm đoạt chữ trinh đáng giá ngàn vàng của cô gái B, sau đó cô gái B phải cưới chàng trai C…Ba năm sau, chàng trai A từ chiến trường trở về thì… “gạo đã nấu thành cơm”!...
- Người mẹ: Thôi, thôi…con đừng nói nữa! Mà sao con lại biết rõ như vậy?
- Người con gái: Đó là con “hư cấu” ra như thế! Nếu câu chuyện của mẹ mà diễn ra đúng như thế thì con đã “hư cấu” thành công rồi! Chỉ có điều con vẫn chưa nghĩ ra câu chuyện tiếp theo sẽ như thế nào? Chàng trai A đi đâu? Mối tình của họ đã chết hay là phục sinh?
Mẹ có thể nói cho con biết được không?
- Người mẹ: Mẹ cũng định nói cho con biết, nhưng con gái thông minh của mẹ tất phải biết rằng: người phụ nữ chỉ có thể hát hoặc khóc về Tình yêu của mình, chứ không thể kể chuyện về Tình yêu của mình!
- Người con gái: Ôi, con yêu mẹ biết bao! Mẹ của con thật đáng thương và cũng thật hạnh phúc! Khổ đau và Hạnh phúc luôn song hành trong Tình yêu! (Hai mẹ con ôm nhau thổn thức…).
Cảnh 2: Thời gian: Bảy giờ tối ngày Chủ Nhật, trời nhiều mây, không mưa…
Địa điểm: Tại Nhà hàng Tây Vương Mẫu…
- Người cha: Đã bảy giờ rồi, sao vắng tanh vắng ngắt như chùa Bà Đanh thế này?
- Quân sư: Có Nô tài đây, thưa Chủ nhân!
- Người cha: Sao chưa thấy Đội Mỹ nhân tới? Đã nói phải tới từ bảy giờ để tôi duyệt lại lần chót nữa cơ mà?
- Quân sư: Xin Chủ nhân cứ yên tâm, Nô tài đã kiểm tra kỹ lắm, tất cả đều ngang ngửa Hoa hậu! Sở dĩ các em chưa tới vì còn phải “chạy sô” một cuộc ở Nhà hàng Điêu Thuyền, cũng sắp xong rồi!
- Người cha: Cậu sẽ bị phạt về vụ chậm trễ này! Đã nói là bao trọn gói từ bảy giờ tối nay đến bảy giờ sáng mai, sao lại còn chạy sô? Lỡ bên đó nó dây dưa kéo dài thì có phải ta bị lỡ không? Gọi tới ngay, nếu không tới thì hủy hợp đồng, tôi sẽ gọi đội vũ nữ sinh viên trường Đại học!
- Quân sư: Tuân Chỉ! (người Quân sư đi khỏi).
- Người cha: Thằng cha Thư ký Xã Xệ trước đây quả là “thiên tài xoay sở”! Phải “cài” nó lên “tầng trên” quả là tiếc! Cầu Bồ Tát phổ độ chúng sinh, phù hộ cho con hai năm nữa ra được “Biển lớn”, con đã thấy ngán cái “Ao nhỏ” này rồi!...(gọi điện thoại đi hai nơi, khoảng bốn, năm phút…Quân sư trở vào).
- Quân sư: Thưa Chủ nhân! Sau năm phút nữa đội Mỹ nhân sẽ xuất hiện!...Nhưng thưa Chủ nhân, Phòng Tiếp tân Nhà hàng vừa đưa cho nô tài mười cái thiệp chúc mừng cùng mười món quà của mười Đại gia, kèm theo là thư nhắn không tới dự được vì bị “kẹt” gì đó!
- Người cha: (giật mình kinh ngạc, thoáng chút bối rối) Không lẽ nào!...Không thể như thế chứ? Thôi được, thua keo này ta bày keo khác!...Quân sư! Bây giờ ta chuyển hướng, gọi điện thoại cho các đệ tử, nói là ta sẽ mở tiệc khao quân, từ Tám giờ!
- Quân sư: Tuân Chỉ! (đi ra gọi điện thoại…được hai, ba phút thì Người Con trai xuất hiện).
- Người Con trai: Chào bố! Con chúc bố sinh nhật vui vẻ!...
- Người cha: Chào con! Bố cũng chúc mừng con mới được phong quân hàm Trung úy! Các chú bên Bộ Chỉ huy Quân sự Tỉnh khen con lắm, ai cũng bảo con “Tuổi trẻ tài cao”, “Anh hùng xuất Thiếu niên”, v.v...
- Người Con trai: Nhưng khó cho con quá, con phải nhận trách nhiệm mới là Phó Ban Phòng chống Tham nhũng của Bộ CHQS Tỉnh!
- Người cha: Như thế là tốt chứ sao lại là khó? Bố là Phó Ban Phòng chống Tham nhũng Tỉnh, hai bố con tạo thế “ỷ dốc”, ai mà phá nổi thế trận này?
- Người Con trai: Thế là bố chưa hiểu ý con rồi! Con mà nhận chức Phó Ban Phòng chống TN BCHQS Tỉnh là con Chống thật chứ không Chống giả như bố đâu!
- Người cha: (trố mắt kinh ngạc nhìn con, rồi nhanh chóng trấn tĩnh…) Thôi không nói chuyện ấy ở đây! Để lúc khác bố con ta sẽ nói lại chuyện này! Giờ bố con ta cụng ly cái đã, mừng bố Năm mươi, mừng con sắp hai mươi lăm! …Bồi bàn đâu! Đem ra chai thời Napoleon cởi truồng!...(Hai bố con chuẩn bị cụng ly thì Người Con gái xuất hiện)
- Người Con gái: Khoan!...Không thể cụng ly với con trai mà thiếu con gái, bởi chúng con là anh em sinh đôi mà!
- Người cha: Ôi, thật là tuyệt vời! Con gái của bố không khác gì Tiên nữ giáng trần!...Nào, ba cha con chúng ta cụng ly! Chúc con gái ngày càng đẹp gái, chúc con trai ngày càng đẹp trai!
- Hai người con: (cùng nói): Chúc bố an khang trường thọ!...(Ba người cụng ly…Điện thoại DĐ của người cha reo…người cha đi ra nghe ĐT).
- Người Con gái: Chúc mừng anh!
- Người Con trai: Mừng cái gì?
- Người Con gái: Thì mừng anh lên sao, lên chức!
- Người Con trai: Không gọi là mừng, vì anh sẽ phạm tội bất hiếu: cha con đối đầu!
- Người Con gái: Anh định chống Tham nhũng thật à?
- Người Con trai: Anh không thể chống giả!
- Người Con gái: Anh không sợ húc đầu vào tường à?
- Người Con trai: Anh đã luyện thành tuyệt kỹ Thiết đầu công! Đầu anh đã cứng như sắt! Em sẽ ủng hộ anh chứ?
- Người Con gái: Thật khó cho em! Em sẽ bị kẹt giữa hai làn đạn! Người nào chết em cũng phải cứu! Không thể thấy chết mà không cứu! Một là nghĩa cha con, một là tình huynh muội!
- Người Con trai: Như vậy em chỉ có thể đứng yên, Tọa sơn quan hổ đấu!
- Người Con gái: Ôi, tại sao tôi không được lựa chọn?
- Người Con trai: Chúng ta về nhà hỏi mẹ! Trong những tình huống hiểm nghèo, người mẹ luôn biết con mình phải làm gì! (hai anh em đi khỏi…người cha trở vào)
- Người cha: Quân sư của ta đâu! Ngươi thật là vô dụng, nuôi ngươi thật là tốn cơm! Lúc ta cần ngươi bày mưu tính kế thì ngươi mất mặt là sao?
- Quân sư: Thưa Chủ nhân, có Nô tài! Nô tài luôn trung thành với Chủ nhân! Kế sách hay nhất bây giờ là…
- Người cha: Là gì? Nói mau!
- Quân sư: Là Tẩu vi thượng sách!... (hai người đi khỏi…sân khấu Trống không ba phút).
Cảnh 3: Thời gian: Giao thời giữa ngày Chủ Nhật và ngày Thứ Hai…
Địa điểm: Tại phòng khách gia đình của nhà người mẹ…
- Người mẹ: Gần mười hai giờ đêm rồi, sao hai đứa chưa thấy về? Không biết cha con gặp nhau có xảy ra chuyện gì hay không? (người mẹ bồn chồn đi lại, hai phút sau thì hai người con xuất hiện).
- Người Con trai: Con chào mẹ! Mấy tháng nay đơn vị con nhiều việc quá, không thường về thăm mẹ được! Con thật là có lỗi!...
- Người mẹ: Ôi, con trai của mẹ đã ra dáng một sĩ quan quân đội rồi! Thế mà lúc nào mẹ cũng lo rằng con có bị ai bắt nạt hay tai nạn gì không, giống như hồi nhỏ con hay vấp ngã ấy!
-Người Con gái: Người mẹ nào cũng thế, đứng trước mẹ thì người con nào cũng là đứa bé!...
- Người Con trai: Con về lần này có nhiều việc quan trọng, con xin nói ngay với mẹ nhé!
- Người Con gái: Nói thì nói huỵch toẹt ra đi, việc gì mà lúng túng thế!
- Người mẹ: Cứ từ từ, nếu chuyện vui thì nói ngay, còn chuyện không vui thì khoan hãy nói, vì me cũng đang có chuyện rất hệ trọng muốn nói với các con đây, mà là chuyện vui, nên có lẽ mẹ sẽ nói trước!
- Cả hai người con: Mẹ nói trước đi!...Chúng con rất thích nhìn mẹ cười vui!...
- Người mẹ: Bây giờ chỉ còn hai phút nữa là bước sang ngày mới. Mẹ muốn các con chính thức biết chuyện này vào lúc mở đầu một ngày mới!...
- Người Con trai: Chuyện gì vậy, mẹ nói luôn đi, đừng rền dứ con nữa! Cứ như là mâm cơm đã bày ra đầy đủ, nhưng vẫn chưa được ăn vì còn phải chờ một nhân vật quan trọng!
- Người mẹ: Trời ơi, sao con trai của mẹ giỏi thế! Con nói đúng, chúng ta phải chờ một người rất quan trọng đối với mẹ và nay đối với cả các con nữa!... (người Tàng hình xuất hiện).
- Người Tàng hình: Chính là tôi!... Nhưng người mẹ và hai người con tuyệt vời này mới là người quan trọng nhất ở đây!
- Cả hai người con: (tròn mắt kinh ngạc) Chú Ân Bảo vệ nhà Chung cư này?!
- Người mẹ: Đúng! Đó chính là chú Ân, người Bảo vệ của Nhà Chung cư, người đã luôn ở bên mẹ và các con hơn hai mươi năm nay! Đó cũng chính là mối tình đầu của mẹ từ thời sinh viên!
- Người Con gái: Thế mà con cứ nghĩ phải là một vị giáo sư nào đó ở trường Đại học! Thật là bất ngờ! Đoạn này thì con đã “dự đoán” sai!...
- Người Tàng hình: Con đã dự đoán đúng đấy! Khi ở chiến trường trở về, chú lại tiếp tục học và còn làm tiếp Luận án Tiến sĩ nữa. Chú cũng giảng dạy được hai năm, nhưng cứ phải đeo mặt nạ bất tiện quá, nên làm công tác nghiên cứu ở nhà và hướng dẫn nghiên cứu sinh mà thôi! Còn làm bảo vệ ở Chung cư cao cấp này là để được gần mẹ con cháu!...Bởi chú không thể tồn tại trên cõi đời này mà lại thiếu Tình yêu!
- Người Con trai: Ôi, chuyện của chú cứ như là trong tiểu thuyết! Cháu mà là Đạo diễn truyền hình thì cháu sẽ làm một bộ phim truyền hình 50 tập!
- Người Con gái: Còn cháu thì đang viết cuốn tiểu thuyết “Người tàng hình”, sắp xong rồi! Nếu mà cháu biết được khuôn mặt bị bom Cháy ở chiến trường của Người Tàng hình kinh hoàng, đáng sợ như thế nào thì nhất định cháu sẽ viết xong! Chú có thể cho cháu nhìn một lần được không?
- Người mẹ: Chính mẹ cũng muốn tận mắt nhìn thấy hình hài nỗi đau khó mà hình dung nổi ấy, nhưng rồi chú ấy bảo, hãy giữ lại những hình ảnh của nhau ở buổi ban đầu gặp gỡ, như thế tình yêu sẽ trẻ mãi không già, trường sinh bất tử! Và thế là mẹ không đòi nhìn nữa, cho nên mẹ đang nhìn chú ấy với khuôn mặt của chàng sinh viên hơn hai mươi năm trước!
- Người Con gái: Con đã hiểu rồi, con xin lỗi mẹ và chú! Tình yêu của mẹ và chú là Tình yêu sống mãi tuổi đôi mươi!
- Người Con trai: Ôi, con cũng muốn trở lại Tuổi hai mươi, bởi từ ngày mai, con sẽ phải sống với vai ông già năm, sáu mươi tuổi! Bây giờ con sẽ hát tặng tất cả bài hát Khi ta tuổi hai mươi!
(Người Con trai cầm cây đàn Ghi-ta dạo nhạc , những nốt nhạc tươi vui vang lên rộn rã…).
Hết
Sài Gòn, đầu tháng 12-2009
Đỗ Ngọc Thạch
nguồn: vannghechunhat.net
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét