Nhật ký của một cô giáo trường làng - Đỗ Ngọc Thạch
[03.09.2011 23:42]
1. Ngày… tháng… năm 19… Mình tốt nghiệp thì nhận được tin cô em út
cũng trúng tuyển vào đại học sư phạm. Mình phải về nhà ăn mừng ngay.
Thế là nhà có hai chị em cùng nghề Sư phạm, thật là vui. Nhưng buồn
nhiều hơn vui vì người anh trai của hai cô em gái yếu ớt từ ngày vào
chiến trường đến nay đã năm năm rồi mà không có thư từ gì, mấy người
cùng nhập ngũ một đợt với anh đã hy sinh mất sáu người, giấy báo tử gửi
về làng, cả làng khóc.
Riêng mẹ
mình lại khóc rất nhiều. Mẹ bảo: “Cái thằng Nâu hiền như đất, làm việc
khỏe như trâu ấy là người tốt nhất, ngoan nhất trong đám thanh niên làng
này thế mà lại chết đầu tiên. Cả năm thằng kia nữa, thằng nào cũng là
lực điền, là lao động chính của gia đình, thế mới khổ chứ! Ông Trời thật
không công bằng! Người tốt sao mà chết nhiều thế, còn người xấu thì cứ
sống nhan nhản, suốt ngày nghênh ngang ngoài đường. Như mấy đứa con ông
chủ tịch xã, công an xã đó, không chịu lao động, suốt ngày chỉ rượu chè,
cờ bạc rồi gây gổ đánh nhau ầm ĩ xóm làng. Thấy chúng nó con phải tránh
xa nghe không! Cái thằng Chánh con ông chủ tịch xã, còn đòi xin cưới
con đó! Mẹ nó đã hai lần đến nhà mình xin cưới con và chưa chịu yên
đâu!” Mình nói với mẹ: “Mặc xác nó, từ giờ còn đến thì đóng cửa không
tiếp, chẳng lẽ mẹ con nó không biết xấu hổ!” Mẹ thở dài, nói nhỏ: “Nếu
mẹ con nó biết xấu hổ thì đã không dám mò đến…Mẹ chỉ sợ…”
Điều mẹ sợ
đã thành sự thật, may mà cô em gái của mình rất thông minh, nhanh nhẹn,
không thì đã bị chúng nó đón đường ở chỗ vắng làm nhục rồi! Cô em út vốn
hiền lành thế mà đã thay đổi hẳn, nó nói: “Bây giờ loạn lắm chị ạ! Quân
tử phòng thân, chị phải học lấy vài miếng võ tự vệ, kẻo gặp chuyện lại
lúng túng! Em mới học được bài Hầu quyền lợi hại lắm, không thì đã tiêu
đời rồi!”.
2. Ngày…
tháng… năm 19… Mình được điều về trường cấp 3 trên thị xã, nhưng phải
xin về xã dạy cấp Một để còn chăm sóc mẹ. Từ ngày bố mình mất, rồi anh
trai đi chiến trường bặt tin, sức khỏe mẹ giảm sút rất nhanh! Nay cô em
út đi học xa, nhà chỉ có hai mẹ con, thật là buồn. Chỉ ở vào hoàn cảnh
này, mình mới thấy cái ước mơ “con đàn cháu đống” từ bao đời của người
Việt thật có lý! Có lẽ mẹ nói đúng, phải lấy chồng, đẻ con cho mẹ có
cháu bế, vui cửa vui nhà sẽ bớt sầu não và biết đâu sức khỏe mẹ lại hồi
phục!
Nhưng
chuyện lấy chồng không hề đơn giản. Khi còn học ở trường Sư phạm, mình
không bao giờ nghĩ tới hai chữ lấy chồng, yêu đương cũng không hề dây
vào vì mất thì giờ và lắm chuyện lôi thôi! Khẩu hiệu lúc ở trường là:
Tất cả cho học tập! Có thế mình mới giành được cái danh hiệu Trạng
nguyên chứ! Một kỷ niệm vui!
3.
Ngày…tháng…năm 19…: Mình cứ nghĩ dạy cấp Một sẽ dễ dàng hơn rất nhiều
dạy cấp Ba, nhưng có lẽ không phải như vậy, mà là ngược lại. Dạy cấp Một
như làm nền móng cho ngôi nhà, nền móng có vững chắc thì sau này mới có
thể lên các tầng cấp Hai, cấp Ba, rồi Đại học! Thế mà trước đây, việc
đào tạo giáo viên cấp Một, cấp Hai lại tuyển toàn những người thi trượt
tốt nghiệp Trung học, trượt Đại học! Giáo viên của Trường Làng này quả
là giống như cái hình ảnh mà lâu nay người ta vẫn thấy: Là những người
Nông dân chính hiệu nhưng không cầm cày, cầm cuốc mà cầm bút, cầm phấn
trắng mà thôi! Mà thực ra, trên danh nghĩa thì họ cầm bút nhưng họ vẫn
cầm cày, cầm cuốc giỏi hơn cầm bút! Thời gian mà họ đầu tư vào không
phải là đọc sách, nâng cao trình độ, nghiệp vụ dạy học mà trồng rau màu,
nuôi lợn, nuôi gà…sắp tới còn hùn vốn nuôi một đàn bò nữa! Việc lên
lớp, hình như đối với nhiều người không phải là việc chính, mà chỉ là
làm qua loa, nhanh chóng cho xong, bởi đàn lợn, đàn gà và cả đàn con
đang đợi họ về giải quyết, mới là việc chính!... Thấy mình không triển
khai “việc nhà nông” mà chỉ ngồi đọc sách, soạn giáo án, mấy chị hiệu
trưởng, hiệu phó đều nói: “Em mà không lo gầy dựng cái “trang trại” nhỏ
cho mình thì có ngày chết đói đấy! Học sinh ở đây nó hiểu rất giỏi cái
câu “Có thực mới vực được đạo”, chúng nó cũng phải lo kiếm cái ăn phụ
giúp gia đình rồi mới tính đến chuyện học tập! Chúng ta là cô giáo của
chúng nó, chẳng lẽ lại không hiểu sâu sắc hơn chúng nó điều đó! Vì thế,
học sinh nó không thuộc bài, chưa làm bài tập, hay phải nghỉ học một vài
buổi thì đừng có trách phạt nó. Bởi chúng nó phải đi mò cua, bắt ốc,
tát cá, mót khoai, mót lúa!...Mà tôi nhớ không nhầm thì chỉ hơn mười năm
trước, cô cũng có mặt trong những đội quân kiếm sống tí hon đó?!”. Cô
Hiệu trưởng nói rất đúng, nhưng chẳng lẽ ta cứ sống như mười, hai mươi
năm trước? Mình đem những suy nghĩ nói với mẹ, mẹ cười bảo: “Con sống xa
quê có bốn năm mà đã thay đổi nhiều, vừa tốt, vừa không tốt. Tốt là
đúng như quy luật của sự phát triển. Không tốt là con quên mất rằng sự
thay đổi, phát triển ở nông thôn không giống như ở đô thị: đô thị phát
triển theo đường thẳng, còn nông thôn phát triển theo hình xoáy trôn
ốc!... Còn nữa, có nhiều cái rất tiến bộ, rất khoa học nhưng đưa vào
Nông thôn của chúng ta nó không “tiêu hóa” được!...”
Mẹ nhìn
mình âu yếm, mình cảm nhận được tình cảm mẹ giành cho mình thật vô
hạn!...Mẹ bỗng thở dài rồi nhẹ nhàng nói: “Con rất giống bố con lúc trẻ:
suy nghĩ nhiều quá, vấn đề gì cũng muốn nghĩ tới cùng, mà không biết
rằng, có rất nhiều chuyện càng nghĩ nhiều càng rối! Con nên nhớ rằng
chính vì bố con mắc chứng bệnh “cả nghĩ” mà thành ra Tâm thần, rồi phải
bỏ viện nghiên cứu mà về quê! Nhờ gặp mẹ, một cô giáo trường làng giản
dị mà sống thêm được chục năm nữa! Nhưng cái bệnh của bố con lại “lây”
sang mẹ và “di truyền” lại cho con!... Chỉ đến khi bố con mất đi, mẹ
phải lo nuôi ba anh chị em con ăn học thì mẹ mất hẳn cái bệnh “nghĩ ngợi
lung tung” ấy! Con người ta phải hành động nhiều hơn suy nghĩ! Đó là
điều suy nghĩ cuối cùng của mẹ cho nên sẽ rất đúng! Bây giờ con phải lo
lấy chồng đi! Lấy chồng, đẻ con rồi thì con sẽ thấy con người ta phải
hành động như đèn kéo quân!”.
Mẹ lại nhắc
đến chuyện lấy chồng, nhưng mình thấy quả là không hề đơn giản, bao giờ
cũng là như vậy! Hay là làm theo lời mẹ, phải hành động nhiều hơn suy
nghĩ! Vậy thì mình sẽ đi ra ngoài đường, người nào mình nhìn thấy đầu
tiên, mà nói rằng thích cưới mình làm vợ thì sẽ đồng ý liền! Mình liền
bước ra cổng, nhìn cả hai phía, con đường làng rợp bóng mát của đủ các
loại cây, hoa được người ta trồng làm thành hàng rào, thật là yên tĩnh!
Đúng là phong cảnh làng quê thanh bình! Mình bỗng nghe thấy tiếng gõ máy
chữ lách tách đều đều từ bên nhà hàng xóm. Nhìn sang thấy anh Liêu, vừa
là bạn học, vừa là bạn lính với anh trai mình, bị thương phải cưa một
chân, mới về nhà được nửa năm, chính anh Liêu đang gõ máy chữ! Nhớ đến ý
nghĩ khi bước ra khỏi cổng, mình thấy bối rối: chẳng lẽ là cái anh Liêu
này? Nhưng anh ta đang gõ máy chữ ở trong hè nhà anh chứ có đang đi
ngoài đường đâu? Đúng lúc đó thì anh Liêu ngừng gõ máy chữ, ngoái đầu
nhìn sang thấy mình thì liền đứng dậy, cầm lấy cái nạng rồi đi ra cổng,
tính muốn gặp mình chắc? Quả nhiên anh Liêu đi rất nhanh ra cổng nhà anh
thì quay ngay sang cổng nhà mình, nói: “Chào cô giáo Hiền! Đang muốn
tìm cô thì thấy ngay! Anh có cái truyện ngắn mới viết xong, “Bạn trường
làng” - viết về tình bạn giữa anh và anh trai Hiền. Nhờ Hiền đọc rồi
chấm điểm nhé!”. Mình nói: “Em không dám chấm điểm đâu. Nếu có thì chỉ
nhận xét chút xíu thôi” và thoáng nghĩ: Chẳng lẽ đây là người mình gặp
đầu tiên? Nhưng phải xem anh ta có thích cưới mình không đã? Mình liền
hỏi: “Anh đang nghĩ gì đấy?” Anh Liêu nói: “À, anh đang viết truyện ngắn
“Kén rể” - có một cô gái đến tuổi lấy chồng nhưng không biết lấy ai? Ai
mới là người xứng đôi với cô gái ấy?”. Trời ơi, sao lại có sự trùng hợp
như thế? Anh Liêu thấy điệu bộ lúng túng của mình thì liền chào và đi
nhanh về nhà!
4. Ngày…
tháng… năm 19… Khi người ta giành nhiều tâm huyết cho một công việc nào
đó mà kết quả lại không được như mong muốn thì thật là buồn. Mình chuẩn
bị bài giảng rất kỹ, nhưng khi đến lớp thì mình như hóa thành Con Dã
Tràng: Lớp học lúc nào cũng vắng non nửa, số còn lại thì đứa ngủ, đứa
đang ăn khoai, ăn sắn, đứa thì đang sửa, buộc lại cái giỏ cua để tan học
là đi móc cua ngoài ruộng về làm bữa ăn cho cả nhà, v.v.. Chỉ có một,
hai đứa là há mồm ngồi nghe cô giáo nói, mà hình như nó không hiểu cô
giáo nói gì! Phải chấn chỉnh lại nền nếp học tập! Không biết mình có làm
được việc này không, hay là nói qua loa vài câu rồi cho bọn trẻ về sớm
như các thầy cô giáo khác? Mình vừa nghĩ đến mấy chữ “cho về sớm” thì
một bé gái đứng lên nói: “Thưa cô, cô cho em về sớm, hôm nay em phải đi
mót lúa, nhà em hết gạo ăn rồi!”. Mình chưa kịp nói gì thì hai đứa nữa
cùng đứng lên tranh nhau nói: “Thưa cô, em cũng phải đi mót lúa!...”. Và
cuối cùng thì gần như cả lớp cùng tranh nhau nói!
Mình vừa về
đến cổng nhà thì thấy hai mẹ con thằng Chánh con ông chủ tịch xã đi từ
nhà mình ra, mình vội lùi lại, chạy sang nhà anh Liêu. Anh lại đang ngồi
gõ máy chữ ở ngoài hè. Nhìn thấy mình, anh vội ra mở cổng và hỏi ngay:
“Em đọc xong cái truyện ngắn của anh rồi à?” Mình nói: “Vâng!... Nhưng
bây giờ em muốn nói với anh chuyện khác. Sao anh không sang nhà em xin
cưới em đi?”. Anh Liêu trố mắt nhìn mình, hỏi lại: “Em nói gì? Xin cưới
em? Tại sao em lại nghĩ thế?”. Mình nói mà như là có ai chui vào mồm
mình mà nói: “Hôm kia, em có quyết định là nếu bước ra cổng mà gặp ai
đầu tiên thì sẽ cưới người đó! Lúc đó em đã gặp anh! Thế em chưa nói với
anh chuyện này à? Nếu chưa nói thì bây giờ em nói rồi đó, anh sang nhà
em xin cưới em đi, mẹ em sẽ đồng ý liền!”. Anh Liêu như là chưa hiểu
mình nói gì. Anh nhìn ra cổng, thấy hai mẹ con thằng Chánh đi qua thì
như là đã hiểu phần nào! Anh ngập ngừng một lát rồi nói: “Để anh nói với
mẹ anh đã!...”.
Song, thật
là ngoài dự đoán, từ sau khi mẹ anh Liêu sang gặp mẹ mình (gọi là dạm
hỏi) thì ngày nào cũng có người mai mối đến xin gặp mẹ mình và xin cưới
mình chứ không chỉ là dạm hỏi, chạm ngõ nhiêu khê gì đó! Mình nói với
anh Liêu: “Anh sang xin cưới đi rồi ta cưới liền!”. Anh Liêu băn khoăn
nhìn mình, muốn nói điều gì mà như là không tiện nói ra. Mình nói: “Anh
em mình biết nhau từ ngày cởi truồng thì có gì mà e ngại. Anh và em sở
dĩ chưa nói chuyện cưới xin với nhau chỉ vì chưa tới số thôi. Bây giờ là
tới rồi đó! Chúng ta phải cưới ngay kẻo “Đêm dài lắm mộng”!
Thế là chỉ
một tuần sau, mình đã là “Gái đã có chồng”! Rõ ràng là bọn “Ong bướm rập
rờn” đã biến hết, cả thằng Chánh con ông chủ tịch xã cũng lặn luôn! Khi
đã là cô dâu rồi, mình thấy cuộc sống quả là có khác chút ít với khi
chưa là Cô dâu! Và tới khi cái thai trong bụng mình cứ lớn lên từng ngày
thì sự khác biệt là rất lớn!... Lớn nhất có lẽ là cái thai, nó đã thu
hút mọi suy nghĩ, hành động của ta, nhiều lúc khiến ta quên cả lũ trẻ ở
trường học. Giờ mới thấy các cô giáo “Tiền bối” nói đúng: khi có nhiều
việc khác phải nghĩ đến thì việc trường lớp, tức việc dạy học thật là
nhẹ nhàng, coi như không có, không cần bận tâm, như trò chơi con nít
vậy!
5. Ngày…
tháng… năm 19… Khi mình đẻ đứa con trai đầu lòng thì Mẹ quả là hết cả ốm
đau, bệnh tật. Suốt ngày hai bà cháu chơi với nhau thật là vui. Biết
thế này thì mình lấy chồng, đẻ con thật sớm!
6.
Ngày…tháng…năm 19…: Năm năm qua, không hiểu sao mình bỗng không muốn ghi
Nhật ký, có lẽ tại bởi khi sinh đứa con gái thứ hai thì mình quá bận
rộn. Khi đứa con thứ hai được hai tuổi thì chồng mình - Anh Liêu, cùng
mấy người bạn Cựu chiến binh vào thăm lại chiến trường xưa thì bị tai
nạn giao thông ở Tây Nguyên, cả cái xe khách lao xuống vực, thật là kinh
khủng! Vậy mà khi tin tai nạn báo về, chẳng nhà nào tin cả! Ai cũng
nghĩ là người thân của họ sẽ về!...Trong Lễ truy điệu anh Liêu tử nạn,
một người đồng đội cũ giờ làm ở Bộ chỉ huy Quân sự tỉnh nói rằng trường
hợp của anh trai mình vẫn ở diện mất tích vì chưa có thông tin gì mới!
7. Ngày…
tháng...năm 19… Con trai đầu của mình, thằng Làng, đã hơn sáu tuổi, cho
nó vào Lớp Một vì nó đã đọc thông viết thạo, làm toán cộng trừ nhân chia
rất nhanh. Và thật kỳ lạ, từ khi cho con đi học, mình lại toàn nghĩ về
chuyện dạy học, về lũ học sinh trẻ con của mình!...Có lẽ bây giờ toàn bộ
sự chú ý của mình sẽ tập trung vào lớp học vì ở đó có cả thằng con trai
và hai tháng sau thì có cả cô con gái em, con Nữ, vì thật bất ngờ, con
em ở nhà chỉ “học mót” thằng anh và chỉ sau một tháng nó đã đuổi kịp
thằng anh và xem chừng muốn giỏi hơn “ông anh” của mình. Nó gọi anh nó
là “Ông Anh” nghe thật ngộ, không biết nó bắt chước ai?
8.
Ngày…tháng…năm 19…: Ban Giám hiệu, rồi cả Phòng giáo dục Huyện đều đồng ý
cho mình thực hiện Chương trình đặc biệt bậc Tiểu học (hệ 12 lớp), từ
lớp Một cho đến lớp Sáu. Tuy nhiên, Trưởng phòng GD Huyện nói: “Làm thì
cứ làm, miễn sao con em chúng ta nó học tốt, chứ báo cáo lên Sở rồi lên
Bộ, đi lên, đi xuống vòng vo, đường xa diệu vợi!”. Còn Hiệu Trưởng thì
nói: “Em làm gì thì cứ làm cho vui, chứ trường mình là nơi đồng quê thôn
dã thì có ai ngó tới mà báo cáo báo cầy mất thời gian! Nhưng dù sao
cũng phải làm thế nào để trẻ em nó thích đến trường và có điều kiện đến
trường. Nếu em có sáng kiến gì thì nghĩ giùm cho chị vấn đề ấy mới là
thiết thực nhất!”. Chị Hiệu Trưởng đã nói đến vấn đề muôn thuở của “đẳng
cấp Trường Làng”, thì ra từ xưa đến nay ai cũng nhìn thấy đó là vấn đế
nan giải của “đẳng cấp Trường Làng” nhưng giải quyết nó thì..Hãy đợi
đấy! Liệu mình có nghĩ ra được cách nào hay ho không?
9. Ngày…
tháng… năm 19…: Thời gian cứ lặng lẽ, vô tư trôi đi. Thằng Làng đã tám
tuổi, con Nữ đã Bảy tuổi, việc học hành của chúng nó tiến triển tốt. Mẹ
thì vẫn khỏe nhưng dạo này cứ ngơ ngẩn như người mất hồn, có lẽ tại mẹ
nhớ con trai. Còn tin tức về anh trai mình vẫn như cũ: mất tích! Mình
chỉ còn biết ngày ngày cầu Bồ Tát phù hộ cho anh nguyên vẹn trở về!
10. Ngày…
tháng… năm 19… Cô em gái của mình tốt nghiệp thì được giữ lại trường,
rồi học lên Cao học, rồi làm tiếp Luận văn Tiến sĩ, tính đến nay đã gần
mười năm trời! Giờ thì nó lại xin về Sở Giáo dục của tỉnh theo “Tiếng
gọi của Quê hương”. Nghe nó nói chuyện thì nó còn nhiều khát vọng hơn cả
mình lúc mới ra trường! Tuy nhiên, gần một năm thì nó cưới chồng, chồng
nó là một Nhà Doanh nghiệp ngoài Quốc doanh, chuyên kinh doanh Địa ốc,
xây dựng nhà dân dụng! Nghe nó nói mà giật thót cả người: “Càng học lên
cao, em càng thấy rõ rằng, cách làm tốt nhất là không làm gì cả, cứ ngồi
vào đúng vị trí của mình để “Con tàu thời gian” nó đưa đi theo đúng lộ
trình đã định sẵn!”. Thì ra nó đã “nhập cuộc” trước mình, còn mình thì
mang tiếng là con cái đùm đìa mà vẫn “mơ theo trăng và vơ vẩn cùng mây”!
Khi nó nói chuyện về tình yêu, vợ chồng, gia đình… thì quả là “dễ sợ”!
Cứ như nó nói thì mình mới chỉ “mon men ở ngoài rìa” của những mối quan
hệ tưởng như là đã “từng trải” đó!
11. Ngày…
tháng… năm 19… Có một đoàn hơn chục sinh viên do một thầy giáo hướng dẫn
về Làng mình sưu tầm văn học dân gian. Sao mình ở đây đã ba đời mà
không để ý, còn họ ở tận đâu đâu lại về đây “đào bới, lục lọi” khắp xóm
dưới làng trên, và thật kỳ lạ, họ đã moi ra được đủ thứ nào là ca dao,
tục ngữ, truyền thuyết, rồi Thần phả, Thần tích gì nữa cứ gọi là om sòm
cả làng! Không ngờ bà mẹ già ngớ ngẩn nhớ nhớ quên quên của mình lại
biết và thuộc nhiều những bài ca cổ xưa, những truyền thuyết cổ xưa đủ
loại của làng mình như thế? Đến nỗi ông Thầy giáo hướng dẫn đám sinh
viên xin đóng “Đại bản doanh” ở nhà mình và ghi âm, chụp hình bà mẹ già
của mình suốt ngày, suốt đêm!...Rồi một buổi tối kia, không hiểu bằng
cách nào mà ông Thầy Sưu tầm dụ được mình hát lại những bài ca mà mẹ
mình đã hát cho ông ta ghi âm. Hát đến đâu ông ta ghi âm đến đó, và luôn
mồm nói: “Thật không ngờ cô giáo thời nay mà hát những bài ca cổ xưa
lại giống như là người cổ xưa! Chúng ta như đang lạc vào vườn Cổ tích có
rất nhiều phép nhiệm màu!”…Và không biết từ lúc nào, ông Thầy Sưu Tầm
đã đưa mình trở về tận những thời kỳ xa xưa nhất của Loài người: thời kỳ
Nguyên Thủy, con người còn ở trong những hang động lung linh thạch
nhũ!... Ông Thầy Sưu tầm đã kéo mình vào cuộc tình “dân gian” từ lúc nào
mình cũng không thể xác định được!
Đoàn sưu
tầm kéo dài thời gian công tác thêm một tháng. Rồi một tháng cũng trôi
qua cái vèo! Ông Thầy Sưu tầm như là không muốn chia tay, muốn cưới mình
làm Thiếp như trong phim Tàu! Mình rối trí quá không biết làm sao thì
cô em gái về, thấy thế thì kêu mấy đứa “Thợ xây” ở Công ty của ông
chồng, nửa đêm gói ông Thầy Sưu tầm vào cái chăn chiên rồi ném xuống ao!
12.
Ngày…tháng…năm 19…: Sau chuyện của ông Thầy Sưu tầm, lại đến chuyện
thằng Chánh con ông Chủ tịch Xã. Có dạo nghe nói nó được chọn đi học
công nhân kỹ thuật công nghệ cao ở tận quê hương của Gớt, ai ngờ vài năm
nó lại lù lù trở về làng làm ở văn phòng Ủy Ban Xã. Bẵng đi vài năm
không để ý, giờ nó đã giữ cái chức Chủ tịch Xã của bố nó ngày xưa! Một
hôm, Chánh đến trường, gặp Hiệu trưởng rồi đòi dự khán giáo viên đứng
lớp. Hiệu trưởng dẫn vào lớp mình. Suốt cả buổi, vị chủ tịch xã ngồi lim
dim như ngủ! Không biết ngủ hay đang tính toán âm mưu gì?
Tan học,
mình vừa đi về vừa nghĩ: Bỗng nhiên đến trường đòi dự giờ, không thể là
chuyện bình thường! Mình liền gọi điện cho cô em, nói lại tình hình. Nửa
giờ sau đã thấy hai “Thợ Xây” đến nói là Bà giám đốc điều tới làm vệ sĩ
cho cô giáo!
Nửa đêm
trôi qua, mình vừa thiếp ngủ thì thấy có tiếng lục đục ngoài cửa. Mình
mở cửa nhìn ra đã thấy hai “Thợ Xây” Vệ sĩ cầm hai đầu cái bao tải to
tướng đã buộc chặt miệng bao, đi ra cổng! Một tuần sau, nghe mấy cô
giáo nói ông chủ tịch xã giờ như người tâm thần, cứ đi tới đi lui ở sân
Ủy Ban, không thấy nói năng gì! Ủy ban đã họp ba ngày để bầu người thay
thế mà bầu mãi không được, đang chờ Huyện xuống quyết!
Ngày mai là
ngày kỷ niệm 10 năm làm cô giáo trường làng, không biết nên vui hay
buồn đây? Mẹ bỗng đến sát người lúc nào mà không biết, giật thót tim!
Không hiểu sao, Mẹ lại nói như là mười năm trước đây: “Lo mà lấy chồng
đi! Phải thường xuyên tới Tỉnh đội hỏi xem tin tức anh trai mày thế
nào?”… Nghe mẹ nói mà mình bàng hoàng cả người, có hai việc ấy mà suốt
mười năm qua mình chưa làm được sao?
Sài Gòn, 2010-2011
Đỗ Ngọc Thạch
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét