Tác phẩm Đỗ Ngọc Thạch trên vanchuongviet.org
trích: Hai lần Bác sĩ
Đỗ Ngọc Thạch - văn học & nghệ thuật
www.vanchuongviet.org/index.php?comp=tacgia&action...id...
Đỗ Ngọc Thạch ... Kiếm sống (truyện ngắn).
Kiếm Sống 2 (truyện ngắn). Lấy Vợ Xấu (truyện ngắn). Lệnh Phải Thi Đỗ
(truyện ngắn). Làng nói trạng (truyện ngắn) ...Truyện ngắn | ||||||||
Hai lần bác sĩ Đỗ Ngọc Thạch | ||||||||
Thân là năm sinh và cũng là tên, hơn
tôi bốn tuổi, tức sinh năm 1944. Sang năm đói Ất Dậu 1945, lúc đó
Thân mới một tuổi, một lần bà nội tôi đi chợ, thấy Thân đói lả, chỉ
còn thoi thóp bên xác người mẹ đã chết ở góc chợ. Bà tôi đem Thân về
nuôi. Không hiểu do bà tôi mát tay hay Thân là một đứa bé hay ăn mau
lớn mà chỉ hai, ba năm sau nó đã lớn nhanh như thổi, chạy nhảy tung
tăng khắp nơi. Khi tôi được ba tuổi, mẹ tôi gửi tôi cho bà nội và
Thân trở thành “vệ sĩ” của tôi, cõng tôi đi chơi rong khắp làng. Lúc
đó, ông nội tôi đang hành nghề chữa bệnh, lấy hiệu là Đại Đạo, tức cứu
người là chính, ai có tiền thì trả, ai nghèo quá thì ông tôi chữa
bệnh miễn phí ! Còn bà nội tôi, vốn là con gái một ông chủ hiệu ở phố
Thuốc Bắc Hà Nội, theo ông tôi lên miền đất Trung du này thì sản xuất
trà và giấy gió. Hai mặt hàng này lúc đó bán khá chạy nên phải nói là
mức sống ở nhà ông bà nội tôi khá cao. Ngoài một vệ sĩ ra, tôi còn có
riêng một nhũ mẫu (ở quê tôi gọi là “U”, còn xã hội gọi là “vú
em”, “vú em” của tôi gọi là “U Tiến”, Tiến là tên gọi của tôi lúc nhỏ,
do có phong trào “Nam tiến” lúc đó. Bố tôi tham gia “Nam tiến”, mẹ tôi
tham gia “Phụ nữ cứu quốc” rồi đi học một khóa sư phạm ở chiến khu, cho
nên tôi sống với ông bà nội và người gần gũi tôi nhất chính là U Tiến
rồi đến vệ sĩ Thân. U Tiến coi tôi như con đẻ, tôi cũng coi U như mẹ
đẻ. Đối với vệ sĩ Thân, tôi rất thích, tuy Thân là người ở nhưng tôi
luôn gọi Thân là anh xưng em, còn Thân thì cứ một cậu chủ hai cậu chủ.
Tôi phải cảm ơn Thân rất nhiều vì anh ta đã cõng tôi đi khắp nơi và
thường cõng tôi ra tắm sông. Đó là con sông tên Thao gắn liền với câu
ca :”Sông Thao nước đục người đen/ Ai lên Vũ Ẻn thì quên đường về”.
Nhờ vậy mà tôi biết bơi rất sớm. Tuy thế, việc Thân hay cõng tôi đi tắm
sông đã khiến anh ta bị tai nạn khá nghiêm trọng: một lần, Thân nhảy
từ trên một cành cây chìa ra sông xuống sông đã bị một cái cọc ngầm
dưới nước đâm trúng “hạ bộ”, nếu không nhờ ông tôi cứu chữa kịp thời,
chắc anh ta đã chết lần thứhai!
Sau lần bị thương, Thân xin với ông tôi học nghề thuốc, nhưng chỉ được vài tháng thì cuộc kháng chiến chín năm kết thúc, cả ông bà đều về Hà Nội ở với bố tôi và ông chú, đó là vào cuối năm l954 đầu năm 1955. Lúc đó Thân mười một tuổi, còn tôi mới bảy tuổi. Tôi không hiểu sao lúc đó Thân không đi với ông bà tôi về Hà Nội.Tôi hỏi bà thì bà bảo:”Ông chủ tịch xã xin nó làm con nuôi rồi!”, thế là tôi mất vệ sĩ từ đó !... Thời gian như bóng câu qua cửa sổ ai đó nói chẳng sai . ahoắt cái đã mười năm trôi qua, tôi tốt nghiệp phổ thông trung học và có giấy gọi vào Khoa Toán trường Đại học Tổng hợp Hà Nội. Lúc tôi chuẩn bị nhập trường thì bất ngờ gặp lại Thân. Gặp lại Thân, tôi mừng quá, cứ nắm chặt tay Thân mà nói không ngừng : - Trời ơi ! Nhớ anh quá ! Hồi mới về Hà Nội, cứ đi ra đường phố là bị bọn trẻ con xúm vào bắt nạt, đá đít véo tai, rồi lại lục cặp sách lấy hết bút, tẩy và cả mấy hòn bi ve nữa, tức quá mà không làm gì được chúng ! Giá như có anh đi cùng thì chúng đâu có dám ngang ngược như vậy ! Rồi hồi mới về Hải Phòng này cũng bị bắt nạt như thế, mỗi lần gặp mấy thằng học sinh trường Miền Nam số 21 là lại bị trấn lột sạch sành sanh ! Những lúc ấy em chỉ ao ước có anh ở bên cạnh, vậy mà anh đã ở đâu ? Thân cười cười rồi nói : - Thôi, chuyện đã qua cho qua, nhắc đến làm gì nữa ! Gặp lại cậu thế này là tốt rồi ! Tôi được biết cậu học rất giỏi, nay lại sắp trở thành nhà Toán học, mừng cho cậu ! - Làm sao anh biết ? – Tôi ngạc nhiên hỏi . - À, rất đơn giản, tôi làm việc ở ban tuyển sinh thành phố. Khi thấy tên cậu, tôi cũng muốn tìm gặp cậu ngay để hàn huyên sau bao năm xa cách nhưng ngặt nỗi công việc quá bận rộn. Hôm nay tôi và cậu phải làm một chầu túy lúy !
Đây là lần đầu tiên tôi uống rượu
nên chỉ sau hai li đã say mèm, nhưng sau khi Thân cho tôi uống một li
nước chanh giã rượu, tôi lại có thể cụng li ba lần nữa ! Sau một hồi
nói rất dài về nghệ thuật uống rượu, Thân nói với tôi :
- Cậu đã được vào đại học rồi, chẳng
cần đến cái bằng tốt nghiệp phổ thông trung học kia nữa, cậu cho tôi,
mai tôi làm vệ sĩ đưa cậu tới trường nhập học !Nghĩ tới việc được đi với Thân, tôi thích quá, đồng ý ngay, chẳng hề nghĩ xem Thân xin cái bằng của tôi để làm gì ? * Sau lần làm vệ sĩ đưa tôi tới trường đại học, phải đến mười lăm năm sau tôi mới gặp lại Thân, cũng rất bất ngờ. Lúc đó tôi đang làm việc ở Viện Văn học. Ngày ngày làm con mọt sách, tối đến thì nằm ngủ ngay trên bàn viết ! Việc ăn uống lúc đó quả là rất kham khổ, nộp hết tem phiếu và mười tám ngàn đồng cho một cửa hàng ăn uống nào đó, bạn sẽ có sáu mươi cái phiếu cơm cho cả tháng (tất nhiên tháng nào có 31 ngày thì bạn phải tự giải quyết). Mỗi suất cơm chỉ là một đĩa cơm nhẹ như bấc và một chén thức ăn mặn (thường là đậu phụ kho thịt bạc nhạc) và một chén canh lõng bõng. Ăn xong có cảm giác như đói hơn ! Trên đường chúng tôi đi ăn cơm tháng, phải qua phố Tạ Hiền – một con phố của người Hoa, chuyên bán đồ ăn đặc sản, lúc nào cũng sào nấu thơm lừng, thật quá tra tấn. Một hôm, tôi vừa tới phố Tạ Hiền thì gặp Thân đứng chắn lù lù trước mặt. Tôi chưa kịp hết ngạc nhiên thì Thân đã lôi tôi vào trong quán ăn từ lúc nào ! Sau vài phút hàn huyên bên những món ăn thơm nức, Thân mới từ tốn nói : - Đúng là anh em mình có duyên nợ với nhau từ kiếp trước ! Cứ nghĩ lại cái thời thơ ấu, ngày ngày cõng cậu đi tắm sông tớ thật mãn nguyện, giá như ta có thể đi ngược thời gian !...Tớ biết cậu về Viện Văn học đã lâu, nhưng ngặt nỗi công việc bù đầu, không dứt ra được ! Cậu như vậy là tốt rồi, ráng chờ một suất đi nghiên cứu sinh nước ngoài sẽ đổi đời ngay thôi ! Còn tớ, đang làm cán bộ tổ chức ở Bộ Đại học và Trung học chuyên nghiệp, cũng đủ ăn nhưng lắm chuyện lôi thôi, không phải là kế lâu dài. Vì thế, tớ phải đoạt được cái bằng đại học ! - Thì anh xin dự thi đi, ở chỗ anh, muốn thi vào trường nào mà chả được ! – Tôi nói.
- Nói thì dễ nhưng làm thì khó ! Tớ
đã gần bốn mươi rồi, lại vợ con đùm đề, không có đầu óc đâu mà ôn thi
nữa, mà thi chưa chắc đã đỗ ! Vì thế, tớ nói thật với cậu, cái bằng
tốt nghiệp đại học của cậu chẳng cần với cậu nữa, nhưng lại rất cần
với tớ! Cậu đừng có ngạc nhiên như thế! Cậu hãy cho tớ cái bằng của
cậu, tớ chỉ việc tẩy tên cậu đi, viết tên tớ vào là xong!
- Làm thế sao được? – Tôi thật sự ngạc nhiên.
- Cậu yên tâm. Việc gì cũng có thể
làm được, cậu không nghe người ta thường nói:”chuyện gì cũng có thể xảy
ra” à? Tớ làm xong chuyện cái bằng, sẽ làm lại hồ sơ rồi chuyển vào
miền Nam, trong đó ở đâu cũng thiếu cán bộ. Với cái bằng đại học, tớ có
thể làm phó thậm chí giám đốc cấp Sở ở các tỉnh, rồi dần dần chuyển về
trung tâm của miền Nam là Sài Gòn hòn ngọc Viễn Đông! Tớ đã xem tử vi
tướng số rồi, cái số tớ sẽ phất mạnh ở Phương Nam ngập nắng !...
Tại tôi là người dễ mềm lòng, hay
là tại những năm tháng tuổi thơ Thân ngày ngày cõng tôi đi khắp xóm
làng cứ hiện về rõ mồn một, khiến tôi không thể từ chối yêu cầu của anh
ta? Có lẽ tại cả hai! Khi tôi đưa cái bằng tốt nghiệp đại học của tôi
cho Thân, anh ta đưa lại cho tôi mười cái bản sao và vừa cười vừa nói:- Rồi cậu sẽ có được cái bằng cao hơn là phó Tiến sĩ!... Thân còn nói gì nữa nhưng tôi như chỉ nghe thấy tiếng gió ù ù thổi và tôi bỗng thấy lạnh run… * Chỉ vài tháng sau khi tôi cho Thân cái bằng đại học, anh ta chuyển đi miền Nam thật. Tôi nghĩ có lẽ sẽ chẳng bao giờ gặp lại nhau nữa vì đã kẻ Bắc người Nam đường xa diệu vợi ,mà làm cái nghề “ngâm cứu” như tôi có lẽ chẳng bao giờ đi đâu xa! Song, cuộc đời lại không yên ả như vậy. Một thời gian sau, tôi bỏ Viện văn học mà sang làm biên tập ở một tờ tạp chí về văn hóa nghệ thuật, những tưởng có nhiều cơ hội cho việc “viết lách”, sẽ có nhiều “nhuận bút”, sẽ tăng thêm thu nhập. Nhưng thật ra, khoản thu nhập có tăng thêm nhưng không đáng kể, bởi nói chung “nhuận bút” rất thấp, đúng như câu nói “văn chương rẻ như bèo”! Tôi phải nhận bản thảo ở các nhà xuất bản, vừa đánh máy vừa biên tập để tăng thu nhập! Song, công bỏ ra mười nhưng thu về chỉ được năm, tức lỗ vốn!...Thế rồi một loạt sự kiện lớn ập tới: lấy vợ, vợ thất nghiệp mà lại đẻ con, hết tuổi đi thi nghiên cứu sinh, mẹ mất…khiến cho tôi có ý định đi đâu đó để thoát khỏi cuộc sống khó khăn lúc đó! Vừa hay có ông giám đốc một Sở Văn hóa ở Tây Nguyên lấy vợ là nhà sưu tầm folklore ở Viện Văn hóa nghệ thuật, cùng khuôn viên với cơ quan Tạp chí Nghiên cứu của tôi, muốn tôi vào Sở Văn hóa của ông giúp ông làm công tác xuất bản và ra Tạp chí Văn nghệ cho Sở, vậy là tôi đi liền, dù chưa hề biết cái tỉnh ở Tây Nguyên đó nó mặt ngang mũi dọc như thế nào, đúng như câu “cũng đành nhắm mắt đưa chân/thử xem con tạo xoay vần tới đâu?”. Rồi hai năm sau đó, cuộc đời xô đẩy tôi tới Sài Gòn, cứ như là một trò chơi của số phận! Và ở đây, tôi đã gặp lại Thân, trong một hoàn cảnh đặc biệt… Lúc đó, ban ngày tôi làm thuê cho một lò bánh ngọt ở quận 5, tối đến thì làm bảo vệ cho một ki-ốt bán đồ chơi điện tử ở quận một, ngay trên đường Nguyễn Huệ - nơi là chợ hoa của Sài Gòn rất nhiều năm. Gọi là bảo vệ nhưng thực ra là chỉ việc đến ngủ trong ki-ốt đó, kẻ trộm thấy có người ở trong ki-ốt sẽ không cạy cửa vào ăn trộm!...Tuy nhiên, xung quanh ki-ốt về đêm lại rất phức tạp: xì ke, ma túy và mua-bán dâm là hoạt động thường xuyên, không ngưng nghỉ, bất kể mưa gió…Tôi vào ki-ốt là ngủ liền, vì làm thợ bánh cả ngày đã thấm mệt. Đêm hôm đó, tôi đang mơ màng thì nghe có tiếng rên rỉ bên ngoài ki-ốt. Ra xem thì thấy một ông khoảng gần sáu mươi đang nằm bệt, đầu bị đánh bằng vật cứng, máu còn đang nhểu ra, đầm đìa. Nhìn thấy tôi, ông ta năn nỉ: - Cậu cứu tôi với! Tôi bị nó lừa vào đây “đi dù”, chưa làm được gì thì bị một đứa khác đập vào đầu, rồi chúng lấy hết tiền và đông hồ, lại tháo cả cái nhẫn cưới đính hạt xoàn của tôi nữa !... Trời ơi!... Tôi chạy đi kêu xích lô, nói chở tới bệnh viện, nhưng ông ta nói:
- Đừng tới bệnh viện, vợ tôi mà biết thì nó cắt dái ! Cho tôi tới một phòng mạch tư nào đó!...
- Phòng mạch tư thường chỉ làm việc tới tám giờ tối, làm gì có ai làm việc tới nửa đêm? – Tôi bực mình la lên.
- Có đấy, cái gì cũng có! – ông xích lô hỏi tôi – cậu có tiền trả giùm ông ấy không, tôi chở đi?
“Cứu người như cứu hỏa”, tôi bảo
ông xích lô khiêng ông kia lên xe, và như là một quán tính, tôi ngồi
lên xe đi theo nạn nhân tới phòng mạch tư. Lòng vòng một lúc, chiếc
xích lô đưa chúng tôi tới một con hẻm lớn và dừng lại trước một căn nhà
hai lầu, có cái công sắt lớn, trên công là tấm biển với những chữ
lớn: “Bác sĩ BÁC SĨ – chuyên trị Nhi khoa, Phụ khoa”. Có vẻ như là một
bác sĩ và một y tá đang trực, họ giải quyết thành thục và mau lẹ. Khi
băng bó xong xuôi thì từ trên lầu có một người đi xuống, có vẻ như là
chủ nhà. Mà đúng là chủ nhà thật, và tôi trố mắt kinh ngạc khi nhận ra
người đó chính là Thân !...
*
Suốt đêm hôm đó, tôi ngồi nhâm nhi
với Thân tại phòng mạch và nghe Thân kể đủ chuyện về sự đời của Thân và
của rất nhiều người khác. Lúc đó là năm 1987, tức chúng tôi chia tay
nhau đã sáu năm. Sáu năm qua đó, Thân đã kinh qua khá nhiều chức vụ
quan trọng ở các tỉnh miền Nam, thấp nhất là phó giám đốc Sở, cao nhất
là phó chủ tịch tỉnh. Trong thời điểm có bước chuyển biến mới của đất
nước mà sau này người ta thường gọi là thời kỳ Mở cửa, Cởi trói,
Thân chuyển về Sài Gòn và làm việc ở một cơ quan đặc biệt thuộc Trung
ương. Căn nhà phòng mạch này là “Cơ sở hai” của Thân do bà “quý phi”
tên Nụ cai quản. Khi nghe tôi hỏi tại sao phòng mạch có tên như vậy,
Thân cười cười rồi nói :
- À, quên chưa nói với cậu chuyện
này : tớ đã đổi tên là Bác Sĩ và đã lấy được thêm hai cái bằng đại học
tại chức : một là Y dược và một là quản trị kinh doanh. Lấy bằng tại
chức dễ ợt, không như bằng chính qui của cậu ! Cái phòng mạch của tớ
người ta thường gọi là “Hai lần Bác Sĩ”, tiền vô như nước !
- Chữa bệnh không phải chuyện đùa đâu, không khéo giết người như bỡn ! – Tôi ngập ngừng nói.
Thân lại cười, lần này cười to, nghe rất sảng khoái :
- Cậu lại lo bò trắng răng rồi !
Tớ đã thuê hai bác sĩ và hai y tá, thay nhau làm việc 24/24. Bà “Quý
phi” của tớ cai quản phòng mạch rất giỏi, bà ấy vốn là cán bộ tổ chức
của Sở Y tế mà ! Xem ra, ai đã kinh qua công tác tổ chức cán bộ thì
chuyển sang làm kinh doanh đều rất hiệu quả ! Nhất lại là kinh doanh
nhân mạng !...
Chắc là Thân còn nói nhiều về chuyện kinh doanh nữa nhưng tôi như người mộng du và cái thuở thơ bé sống bên ông nội tôi bỗng như trở về từng ngày, từng ngày…Tôi thấy nhớ ông nội da diết và bỗng có ý nghĩ : Tại sao tôi là cháu đích tôn của ông mà lại không nối nghiệp ông ? Đúng lúc đó thì Thân vỗ vai tôi nói nhỏ : - Hình như là cậu đang nghĩ về ông Đại Đạo phải không ? Nếu tôi đoán không nhầm thì cậu đang tự trách mình là tại sao lại không nối được cái nghề cao quý của cha ông, đúng không ?
Không đợi cho tôi trả lời, Thân đưa
ra kế hoạch sẽ đầu tư cho tôi mở một phòng mạch Đông Y ở phía đối diện
với phòng mạch “Hai lần Bác Sĩ” của Thân. Nhà đối diện đó mang ơn cứu
mạng đối với Thân nên sẽ cho thuê nguyên tầng trệt với giá rất hữu
nghị, chi phí ban đầu (như đồ nghề, tiền thuê hai lương y…) sẽ do Thân
ứng cho hết ! Tôi còn biết nói gì hơn ngoài nghe theo !...
Tôi lấy tên hiệu phòng mạch Đông Y là Đại Đạo và đi kiếm đủ loại sách báo nói về Đông Y, ngày thì quan sát hai lương y làm việc, đêm thì ngồi đọc sách . Tôi dự tính trong vòng một năm sẽ nắm được những điều cơ bản, sau đó sẽ đi tu nghiệp về châm cứu ở chỗ giáo sư Nguyễn Tài Thu, chắc hẳn ông sẽ đồng ý thu nhận tôi làm đệ tử vì ông vốn là bạn thân của bố mẹ tôi từ hồi ở quân Y viện.
Thời gian trôi thật nhanh khi người
ta muốn làm được nhiều việc. Khi giáo sư Tài Thu đồng ý nhận học trò,
tôi ra Hà Nội. Nhưng chỉ ba bảy hai mươi mốt ngày, chưa kịp học được gì
thì nhận được tin Thân bị tai nạn giao thông : Chiếc xe du lịch chở
gia đình Thân đi từ Đà Lạt về đã lăn xuống vực, không ai chết nhưng đều
bị thương nặng, riêng Thân, khi tỉnh lại thì đã trở thành người mất
trí !
Khi tôi về đến phòng mạch “Hai lần
Bác Sĩ” thì thấy Thân đang ngồi một mình trong phòng khách, ghế sa-lon
Thân đang ngồi ngổn ngang cứt đái, nhưng trên bàn thì được viên tròn
và xếp thành hàng lối. Thân không biết có tôi tới, vẫn mải mê với
việc vo viên những cục phân của mình, mồm thì luôn nói : “Thập hoàn đại
bổ! Maị vô, mại vô!...”./.
TP.HCM, 2005-2009
|
||||||||
Đỗ Ngọc Thạch | ||||||||
|
||||||||
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét